Câu chuyện cảm động về tình cảm giữa Bà và Cháu
Lớp đại học của tôi có một người bạn tên Nam. Cậu ta cuốn hút người nhìn bởi vẻ mạnh mẽ, khỏe khoắn, rắn rỏi. Một lần nói chuyện với Nam, tôi mới biết được lí do vì sao cậu lại có thân hình đẹp như vậy.Tình cảm bà cháu quê tôi
Khi mới vào lớp, tôi chỉ biết Nam người miền Trung, sau này tôi mới biết cậu quê ở thành phố Vinh. Nam kể rằng cuộc sống ở nơi cậu ở vất vả, cơ cực vô cùng. Nhà Nam rất nghèo. Nam sống với bà nội, ba và mẹ. Cả nhà Nam sống bằng nghề đồng áng, bà nội ở nhà, người ta thuê may vá gì bà đều làm. Dân làng, hay cả họ hàng thường nói bà kiệt sỉ. Bà chắt chiu, gom góp từng đồng lẻ một. Có thời gian, cậu cũng giận bà vì bà không cho cậu tiền mua mấy viên bi. Hồi bé, Nam rất thíc môn bóng bàn, Cậu thường bày ra các trò chơi bóng bàn phiên bản đồng quê cho lũ trẻ con trong xóm. Chúng tìm mọi thứ để chơi. Có lần, Nam trộm cái vung nồi con con ở nhà làm vợt bóng bàn. Buổi trưa cậu trốn ngủ, tập hợp hội trẻ con ra lũy tre cuối làng để thi. Ở quê nên chẳng có nổi một quả bóng nhưa, Nam lấy giấy vo viên làm bóng. Không có bàn bóng bàn, Nam và đám bạn mượn chóng tre nhà ai đó làm bàn. Nam luôn ao ước có một cái bàn tập bóng bàn thật đẹp, và những mơ ước ấy cậu chỉ viết trong cuốn nhật ký đóng bằng giấy thừa rồi đặt cẩn thận, ngay ngắn trong ngăn bàn. Bà nội Nam trong một lần dọn dẹp bàn học cho Nam đã thấy cuốn nhật lí đó. “Hôm nay Nam chơi bóng bàn với các bạn vui lắm. nam ước gì sau này có thể đánh thắng tất cả các bạn”. Từng dòng chữ nguệch ngoạc của một thằng bé lớp 3 mà chứa đầy ước mơ, hi vọng, chứa cả một đam mê mãnh liệt. “Hôm nay, chẳng mượn được chõng tre nhà nào thế là chả được chơi bóng bàn”. “Nam ước gì có một ông Bụt hiện lên, xong rồi cho Nam một cái ban bong ban thật đẹp, thật mới”. “Hôm nay Nam theo bố đi xem giải đánh bóng bàn của các cô chú lớn, Các cô chú đánh giỏi ơi là giỏi.” “Trưa nay trốn ngủ đi chơi Nam bị mẹ đánh rồi phạt đứng úp mặt vào tường” Bà nội cảm thấy thương đứa cháu trai bé nhỏ, bà sẽ dành dụm tiền để cháu thỏa mong ước. 6 năm sau, bà Nam ốm nặng, đến lúc gần đất xa trời, bà mới gọi Nam vào nói chuyện: - Nam à, cháu thích bóng bàn lắm đúng không? - Bà ơi, bà đang mệt, bà nghỉ ngơi đi, bà đừng nói nữa. - Không, bà phải nói. Cháu đừng trách bà kiệt, ăn tằn ăn tiện. mấy năm qua, bà để dành được một số tiền để mua cho cháu một cái bàn bóng bàn hiệu Đại Việt, Mà giờ bà sắp về đất với ông rồi. - Bà ơi, cháu thương bà nhiều lắm! - Tất cả tiền bà để ở cái túi nâu trong tủ, cháu hãy mua một cái bàn bóng bàn thật đẹp nhé, coi như bà tặng cháu. Nam khóc. Nam cảm động lắm. cả đời bà vì con vì cháu mà Nam nỡ trách nhầm bà. Tôi hỏi Nam: - Sau đó bà có khỏe hơn không? - Bà mất rồi, bà mất ngay sau khi nói những lời đó. Tôi rất bất ngờ, Nam tiếp lời: - Sau ba ngày đám tang của bà, mình mới tìm đến chiếc túi nâu của bà, những tờ tiền nhàu nhĩ, cũ nát được bà xếp cẩn thận. 500 đồng, 1000 đồng bà đều tiết kiệm. Mình đã mua một chiếc bàn bóng bàn của Đại Việt để tập luyện, từ đó, mình khỏe hơn, cao hơn, ăn cơm nhiều hơn. Tất cả là nhờ bà và bàn bóng bàn Đại Việt đấy. Câu chuyện của Nam khiến tôi luôn khắc khoải trong tim vì tình người. Nếu bạn muốn tham khảo thêm các sản phẩm ban danh bong ban của Đại Veiẹt Sport có thể truy cập vào website : https://www.thethaodaiviet.vn/ban-danh-bong-ban.html